KHÓC VÀ NGỪNG KHÓC
Các cụ xưa thường nói: Có căn đồng mà không khóc mới là lạ.
Người có căn nhà Thánh mà đang bị cơ, dù mới ra đồng hoặc chưa ra đồng là những người khóc nhiều nhất trên thế giới. Khóc to, khóc bé, khóc thành tiếng, khóc bù lu bù loa, khóc thảm thiết ... và đa số là khóc thầm.
Trên thế giới này cái gì cũng có thể đánh lừa tâm trí, con mắt, cách nhìn nhận của chúng ta
Nhưng nước mắt thì không bao giờ đánh lừa chúng ta.
Mới khóc thì sẽ bạc nhược, yếu kém.Nhưng khóc đủ nhiều thì sẽ sinh ra ý chí và lúc đó chỉ khóc không ra nước mắt mà thôi.
Các con có thể bất cứ lúc nào đều nghĩ mình kém cỏi, không may, bất hạnh hoặc có những quá khứ không muốn nhớ, những nỗi đau muốn quên đi hay những lúc từng phải van xin người khác vì danh dự, tiền bạc, gia đình... Khi cảm xúc dâng trào là khóc. Dù là khóc thành tiếng hay khóc thầm, dù là khóc chốn đông người, bên bạn bè người thân hay khóc 1 mình nơi hiu quạnh... nhưng rồi đủ nhiều thì những nước mắt đó sẽ hun đúc thành ý chí.
Nước mắt của các con không hề vô nghĩa. Nó làm các con “sáng” đôi mắt của mình bằng những nhận diện thực tế. Rằng dù có khóc mãi bởi một vấn đề đã qua thì cũng không thay đổi được gì, khóc bởi một người đã xa thì cũng không thể níu kéo lại gần, khóc bởi sự thất bại đã trải thì cũng không thể kéo vớt lại hào quang quá khứ...
Khi nhận diện được những điều này. Ta sẽ ngừng khóc và ngừng làm tổn thương chính bản thân mình.
Quá khứ thì đã sao? Không phải hiện tại ta đang sống.
Tình dứt thì đã sao? Cánh cửa này đóng lại sẽ mở ra một cánh cửa khác hoặc chí ít cũng là bình an trong tâm trí.
Phá sản, thất bại thì đã sao? Bước tiếp hay dừng lại, nỗ lực hay từ bỏ vẫn là ở ta.
Thiên hạ dè bỉu ra, khinh thường ta, phản bội ta, lừa lọc ta... khiến ta phải rơi nước mắt. Thì đã sao?
Đến khi nước mắt đủ nhiều, ta chấp nhận cái quá khứ xấu xí của mình, chấp nhận nỗi đau của mình, chấp nhận sự thực cuộc sống này... nỗi lòng rối như tơ vò sẽ được gỡ bỏ.
Lúc đó ý chí của ta mạnh hơn cái quá khứ, cái xấu hổ, cái tự ti mà ta mặc định cho mình đó. Ta ngừng khóc.
Ai cũng vậy cả.
Chỉ có điều, người tu đạo Thánh ta, đặc biệt là những người cơ đồng và nhất tâm theo đạo sẽ có một ân duyên vô cùng đặc biệt.
Đó là khi đã ra hầu Thánh và đã có phần an yên sẽ khiến những giọt nước mắt rơi ít hơn 1 chút, nhận ra thực tại nhanh hơn 1 chút và có thể tự ngừng khóc sớm hơn 1 chút.
Bởi rằng, người căn số khi hầu Thánh, người ta thường nói “hầu cho nhẹ căn nhẹ bóng”, bản chất là sự xóa nhòa đi những vết khắc đau thương khắc trong thần hồn, xóa mờ đi những mặc cảm cố hữu đang giày vò bản thân, xóa nhòa đi những nỗi đau, nỗi buồn âm thầm trong tâm trí. Bởi nguồn năng lượng bản nguyên vũ trụ khi tiếp nhận bóng Thánh. Nhờ vậy, mà con đồng hầu đồng có bóng Thánh như được khai tâm minh trí, người ta nhận ra được bản chất của vấn đề, của những đau khổ, những ân hận, những nỗi buồn và mệt mỏi của mình. Từ cái nhận thức đó, con người ta đối mặt với vấn đề chứ không sợ hãi nó. Và rồi, họ nhẹ tâm và cuộc sống được cởi mở hơn.
Nhưng cũng có loại người cơ đồng mãi không thoát ra được, dù là mới ra hay chưa ra đồng thậm chí đã ra đồng rất lâu rồi nhưng cứ động cái là khóc, là buồn tủi, là ăn mày quá khứ hay oán hận quá khứ... Bởi rằng hầu hạ không đón được bóng Thánh mà chỉ hầu chớt chơ làm màu, hoặc rằng có bóng Thánh giáng xóa nhòa những vết khắc nhưng bản thân họ lại cứ cố đào sâu và làm dày lên những vết khắc quá khứ của mình.
Những loại người này không ai thay đổi được họ, chỉ tự họ thay đổi mà thôi.